Tôi đã được tắm mình trong tình yêu thương của các thầy cô như thế…
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt em đến trường
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành yêu thương
Ngày đầu như thế đó
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô tiên
Em bây giờ khôn lớn
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ, cô cùng vỗ về
Tôi không phải là cô bé, cậu bé khóc nhè trong buổi đầu đến lớp như trong lời bài hát vốn quen thuộc của bao thế hệ học trò. Tôi vẫn nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi mặc bộ quần áo thật đẹp, miệng líu lo hát và bước vào trường với “thần thái” vô cùng tự tin. Mẹ đứng ngoài cổng, có chút bồn chồn, lo lắng, cứ vẫy vẫy tay khiến tôi bỗng cảm thấy hơi hoang mang. Tối hôm trước, tôi đã dặn mẹ: “Mẹ không phải lo đâu, con sẽ không khóc nhè. Con là đại ca ở mẫu giáo, giờ mà khóc nhè thì còn thể thống gì”. Nghe “ông cụ non” là tôi nói ra mấy lời như thế, mẹ cũng có phần nào yên tâm. Thế mà hôm sau mẹ vẫn đứng đó một lúc lâu, làm mắt tôi cay cay, suýt nữa thì mất đi dáng vẻ “đại ca” bao năm gây dựng từ thời mầm non. Vì lời tuyên bố hùng hồn tối hôm trước, tôi không thể quay đầu mè nheo, thút thít như các bạn khác. Nhưng, dù “mít ướt” hay không thì chúng tôi đều được vỗ về, yêu thương ngay từ những ngày đầu đến lớp cho đến những năm tháng về sau.
Mỗi ngày đến trường với chúng tôi đúng nghĩa là một ngày vui nên sự háo hức, vui vẻ cứ thế lớn dần. Bên cạnh những kiến thức trong sách vở, chúng tôi còn được học nhiều điều thú vị qua những câu chuyện cuộc sống thầy cô kể. Thầy cô nhớ ước mơ của từng đứa và không ngừng động viên chúng tôi cố gắng trong học tập và rèn luyện để biến ước mơ thành hiện thực. Mỗi ngày qua đi, chúng tôi càng hiểu ra tại sao mình lại có những cô tiên, những người mẹ hiền thứ hai trong cuộc đời.
5 năm học dưới mái trường Tiểu học Lê Ngọc Hân là một trong những khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi chúng tôi. Bài học quan trọng nhất chúng tôi học được trong những năm tháng đầu tiên của cuộc đời học sinh chính là biết yêu thương, chia sẻ. Thầy cô luôn dặn trước khi trở thành một người giỏi, chúng ta hãy là một người tốt. Với chúng tôi khi đó, khái niệm về người tốt không phải là điều gì đó cao siêu mà đơn giản chỉ là một đứa trẻ ngoan, biết yêu thương, giúp đỡ những người xung quanh. Sự hiếu thắng, chành chọe của những đứa trẻ con lần lượt được thay bằng cái khoác tay, sẻ chia từng quyển sách, cái bút, cái kẹo, chiếc khăn quàng,…Những món quà nhỏ ấy với chúng tôi rất quý giá bởi chúng thắp sáng ngọn lửa tình bạn, tình người mà mỗi khi nhớ về, ai nấy đều cảm thấy ấm áp trong lòng. Sự yêu thương, dạy dỗ, nghiêm khắc và cả sự tôn trọng thầy cô dành cho chúng tôi đã trở thành nguồn cảm hứng sống và phấn đấu không ngừng nghỉ trong các giai đoạn học tập tiếp theo và cả thời điểm hiện tại, khi chúng tôi đã có sự nghiệp, gia đình. Được tắm mình trong những bài giảng, tình yêu thương vô bờ của thầy cô đã giúp chúng tôi nhận ra những giá trị đích thực của cuộc sống. Đó là có hai điều chúng ta phải “không ngừng” thực hiện, chính là học tập và yêu thương. Một đứa trẻ được tắm trong tình yêu thương chắc chắn sẽ trở thành những đứa trẻ có tâm hồn nhân hậu. Sự trưởng thành của chúng tôi ngày hôm nay cũng được xây dựng bởi những bài học ấy. Và tôi tin không chỉ tôi mà còn rất nhiều bạn bè cũng đã vận dụng điều đó để dạy dỗ con cái mình.
100 năm phát triển và trưởng thành, ngôi trường Tiểu học Lê Ngọc Hân đã trở thành mái nhà thân yêu, nuôi dưỡng tài năng của nhiều thế hệ học trò. Chúng tôi cảm thấy vinh dự, tự hào và biết ơn khi được học tập, được nuôi dưỡng tâm hồn tại đây. Mỗi lần trở lại thăm trường, được gặp và trò chuyện với các thầy, các cô chính là niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao với mỗi chúng tôi. Vẫn những gương mặt phúc hậu ấy, nụ cười ấm áp ấy, sự động viên, khích lệ ấy, chúng tôi càng có thêm động lực để sống một cuộc đời thật đẹp, để khi nhìn lại, chúng tôi đều cảm thấy không hối tiếc vì sống hoài, sống phí. Cảm ơn gia đình Tiểu học Lê Ngọc Hân đã cho chúng tôi những giây phút bình yên và hạnh phúc như thế!
Người viết
Nguyễn Hoài Nam – Niên khóa 1987 – 1992
(PHHS Nguyễn Trần Nam Khánh – lớp 3A7)